Nhìn lại
Chọn đi một mình lúc nào cũng phải đối diện với cô đơn, lạc lõng cùng nỗi sợ thất bại nhưng đi một mình mới là cách tốt nhất khiến tôi trở nên mạnh mẽ và tự lập. Không có con đường nào trải đầy hoa hồng để tôi nhẹ nhàng lướt qua để đi đến thành công mà đó là những chông gai làm chân tôi phải rỉ máu bước qua. Ánh sáng của hào quang luôn thôi thúc tôi bước tiếp dù rằng con đường còn rất dài, gai nhọn thì vẫn cứ bủa vây xung quanh. Cũng trên con đường ấy, tôi không cảm thấy cô đơn dù đi một mình. Vì tôi biết rằng phía sau lưng tôi, còn nhiều người đang hi vọng và dõi theo.
Tôi từng rơi vào trạng thái tuyệt vọng và hiện tại, tuy cảm giác đó không còn hiện hữu rõ nét nhưng vẫn âm thầm chờ thời cơ trỗi dậy. Tôi từng tuyệt vọng vì bản thân không thành tích dù đã cố gắng rất nhiều, dù đã làm mọi thức bằng tất cả khả năng của mình có, nhưng tôi chưa nhận được kết quả mong muốn. Thay vào đó, tôi cảm thấy mệt mỏi, những đêm dài mất ngủ, những ngày dài trôi qua một cách nhạt nhẽo và vô vị...Và tôi đã từng như thế.
Trải qua gần một năm sống và học tập tại Sài Gòn, tôi chợt nhận ra bản thân đã nhận lại được rất nhiều thứ mà trước đây điều đó tôi nghĩ không cần thiết. Tôi biết đường đi, tôi biết những vòng xoay Dân chủ, Cộng hòa, tôi biết con đường đèn đỏ chuyên kẹt xe Điện Biên Phủ, tôi biết những ngôi nhà cao tầng, những công viên mát bóng cây xanh, tôi biết hàng contener chạy mỗi ngày trên xa lộ Hà Nội, tôi biết những gánh hàng rong ngày nắng, tôi biết con đường ngập nước mùa mưa, tôi biết những thứ mà ngày xưa tôi từng mơ ước học tập nơi vùng đất Sài thành này. Tôi quen những người bạn mới, tôi gặp được ngôi nhà chung mang tên Nhà Đước, tôi cùng trải qua mùa quân sự đáng nhớ bên những người bạn phòng B210, tôi trải qua những ngày ôn thi cuối kì vất vả đầy lo lắng. Những thứ tôi đang sở hữu thật sự rất quý giá. Tôi đã trải qua một năm dù mệt mỏi nhưng bù lại tôi được hơn thế.
CỨ MỈM CƯỜI NHÉ |
Nhận xét