Những ngày không trở lại
Cô đơn giữa đám đông người lạ không đáng sợ bằng lòng người đã cạn khô. Con người ta khi đã chịu quá nhiều thương tổn thì lâu dần, chúng ta lại xem nó như là lẽ đương nhiên. Ngày còn trẻ, gặp một chút khó khăn, chặn lòng, chúng ta lại quay về thủ thỉ, tâm sự với mẹ như một thói quen thời còn bé. Khi lớn dần và trưởng thành hơn, chúng ta lại khép nép, thu mình, tự bản thân tìm cách để vượt qua và không muốn chia sẻ bất kỳ ai. Vì đơn giản, họ không muốn làm phiền người khác và cũng không muốn người khác bận lòng vì phải để tâm đến mình. Hay cho câu: nhỏ mua cái bánh 5 ngàn bảo mẹ 10 ngàn. Lớn mua cho mẹ cái áo 300 bảo mẹ 100 vì giảm giá. Cuộc sống này nhiều lắm những ngày khiến con người ta phải chán chường và mệt mỏi. Sài Gòn hoa lệ bao nhiêu thì cũng chất chứa những nỗi niềm cô độc bấy nhiêu. Thời gian chúng ta vùi đầu vào công việc, những đêm dài mòn mỏi chạy deadilne, những mớ hỗn độn của ngày thường buộc chúng ta phải vắt óc suy nghĩ và tìm cách tháo gỡ. Ngoài đường, xe