Ngày còn nhỏ, chỉ mong bản thân lớn thật nhanh để được tự do bay nhảy, làm điều mình thích, không sự cấm đoán của ba mẹ. Lớn lên rồi, chỉ ước được trở về cái ngày còn thơ bé để được ba mẹ chăm sóc, vỗ về. Trưởng thành cho con người ta nhiều thứ, lí tưởng, ước mơ, hoài bão, sự nghiệp. Nhưng sự trưởng thành khiến chúng ta quên mất sự hiện diện của ba mẹ. Công việc, bạn bè, đối tác đã chiếm trọn khoảng thời gian của bạn, đến nỗi bạn không có cả một cuộc gọi vài phút cho ba mẹ ở ngoài quê, cũng không có nổi một lần về thăm trong khi tuần nào, tháng nào điện thoại bạn cũng ngập tràn những tấm hình đi chơi với bạn bè. Bạn dễ dễ dàng chấp nhận sự trưởng thành, dễ dàng nhận lấy danh tiếng và sự thành đạt mà quên đi rằng, sự dễ dàng đó được đánh đổi bằng thành xuân của ba mẹ bạn. Đi thật xa để quý trọng ngày trở về chứ không phải đi xa để bỏ quên đi gia đình, người thân, nguồn cội. Dù làm gì, ở đâu, bạn cũng phải nhớ rằng, phía sau lưng bạn luôn có người chờ bạn, mong ngóng bạn về ăn